Bất kỳ ai thực hành nhiếp ảnh hầu như sẽ dành rất nhiều thời gian tìm kiếm góc ảnh, bố cục,… để truyền tải câu chuyện cảm xúc của cá nhân. “Kiểu là suy nghĩ rất rất lâu để bấm máy, si tình rất lâu để thổ lộ cảm xúc”.
Tác phẩm “Inner Voice” nằm trong Top 20 của Noirfoto Contest 2022 là bức ảnh thu hút được nhiều ánh nhìn tại đêm khai mạc triển lãm trong không gian ấm cúng của XYZ Café & Artspace. Ngoài ra, tác giả Đặng Trần Nhất Bảo của bức ảnh “Inner Voice” đã có đôi lời chia sẻ về tác phẩm và chặng đường thực hành nhiếp ảnh của cá nhân.
Điều gì đã khiến bạn chùn bước trên con đường thực hành nhiếp ảnh?
Nhiều lúc mình đã nghĩ rằng: Ảnh hay câu chuyện mà mình truyền tải có khó tiếp cận với người xem quá không? Cho nên, mình đã có một khoảng thời gian “vô nghĩa” hẳn. Mình không tạo ra được sản phẩm gì, và dù có cố đến đâu cũng không thể sử dụng chất xám hay cảm xúc vào việc thực hành nhiếp ảnh. Mình đã quyết định dừng lại.
Bạn đã làm cách nào để lấy lại “ngọn lửa nhiệt huyết”?
Mặc dù mình đã dừng lại, nhưng “ngọn lửa” dành cho nhiếp ảnh chưa bao giờ tàn trong bản thân mình. Nó luôn cháy âm ỉ. Vào khoảng thời gian lạc lối, mình có rất nhiều tâm sự trong lòng, nhưng chưa một lần kể ra với bất kỳ ai. Bản thân mình cũng đã ngăn cản con người bên trong lên tiếng. Điều ấy đã khiến mình thực sự khó chịu, tìm mọi cách để giãi bày,… Và rồi duyên tới, mình có cơ hội được bộc lộ cảm xúc qua tác phẩm “Inner Voice”.
Bạn đã ấp ủ mong muốn để thực hiện một tác phẩm để nói lên “tiếng lòng”?
Đúng vậy. Tác phẩm như cái duyên để mình liên kết các mảnh ghép. Mình có một người bạn muốn chụp một bộ ảnh với tóc dài trước khi bạn “xuống tóc”. Anh bạn đó và mình đã cùng thực hiện tác phẩm này như là một kỷ niệm đẹp.
Qua tác phẩm “Inner Voice”, bạn gửi gắm điều gì?
Trong cuộc sống, có những lúc chúng ta sẽ không có tiếng nói và không sẵn sàng nói lên tiếng lòng. Vào thời điểm như vậy, hãy cho mình nghỉ ngơi và thư giãn. Khi năng lượng của bản thân được nạp lại đầy đủ, bạn sẽ có cơ hội để bứt phá.
Bức ảnh thích nhất trong triển lãm Top 20 của Noirfoto Contest 2022?
Mình nghĩ mình thích nhất tác phẩm “Nắng Chiều” của Lê Viết Khang. Ngoài ra, mình cũng thích ba tác phẩm khác là Peaceful Chaos, Endless Void và The Fool.
Tại sao lại là Noirfoto Contest?
Mình nghĩ đây là một sân chơi vô cùng bổ ích để kết nối cộng đồng các bạn có cùng sở thích chụp ảnh, đặc biệt là nhiếp thủ thủ công. Năm nay là mùa giải đầu tiên mình tham gia nên muốn tìm hiểu và kết nối với các tác giả khác để nghe câu chuyện của họ. Nhờ đó, các tác giả có nhiều chất liệu để sáng tác tốt hơn.
Nhiếp ảnh với bạn là gì?
Nhiếp ảnh với em là đam mê, và còn chơi ảnh nhiếp ảnh thủ công thì mãi nghèo (cười).
“Phim đai rồi” hay “Film never die”?
Đối với nhiều người, thì ảnh thủ công không còn chỗ đứng và sử dụng rộng rãi. Nhưng với cộng đồng yêu ảnh thủ công thì “film là mãi đỉnh”. Đối với cá nhân mình, còn đam mê thì tự kỷ cũng được (cười).
Sau tất cả, nhiếp ảnh của bạn nói lên điều gì?
Hồi xưa, mình hầu như gửi gắm cảm xúc của mình vào cảnh. Riêng giờ thì nó sẽ mang hơi hướng chân dung ý niệm. Có khi là mình bị ảnh hưởng bởi nhiếp ảnh gia người Mỹ – Joe Greer.